Từ "nhớ tiếc" trong tiếng Việt có nghĩa là cảm thấy buồn bã, mất mát về một người hoặc một điều gì đó mà mình đã từng yêu quý, đặc biệt là khi người đó đã qua đời hoặc không còn bên cạnh mình nữa. Đây là một cảm xúc rất sâu sắc, thể hiện sự trân trọng và tình cảm dành cho người đã mất.
Câu đơn giản: "Tôi nhớ tiếc ông bà tôi rất nhiều." (Ở đây, người nói cảm thấy buồn vì ông bà đã qua đời và thường nghĩ về họ.)
Câu nâng cao: "Mỗi lần nhìn thấy bức ảnh của mẹ, tôi lại nhớ tiếc những kỷ niệm đẹp mà chúng tôi đã có với nhau." (Người nói không chỉ nhớ mà còn tiếc nuối về những khoảnh khắc đã qua.)
Trong văn học: "Trong thơ ca, nhiều nhà thơ đã thể hiện nỗi nhớ tiếc về quê hương, nơi mình đã lớn lên." (Điều này cho thấy cảm xúc nhớ tiếc không chỉ dành cho người mà còn cho những địa điểm, kỷ niệm.)
Trong giao tiếp: "Khi nghe tin bạn cũ qua đời, tôi cảm thấy nhớ tiếc những ngày tháng vui vẻ chúng tôi đã bên nhau." (Thể hiện sự tiếc nuối không chỉ ở cấp độ cá nhân mà còn trong các mối quan hệ xã hội.)
"Nhớ tiếc" là một từ thể hiện một cảm xúc sâu sắc về việc mất mát, thường gắn liền với những kỷ niệm đẹp và tình cảm dành cho người đã khuất.